AV - Best Friends Forever
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

AV - Best Friends Forever

A magic house, hv some gaga mems n some fun fun activities...
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
HAVE A NICE DAY!!!
Mọi người ơi, chúng ta sẽ mở rộng 4rum ra phạm vi 3 lớp AV nhá, để 4rum trở thành nơi giao lưu của cả 3 lớp chúng ta!
Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút Thanks, cùng nhau xây dựng văn hóa Thanks bạn nhé!

Share|
Tiêuđề

chắc là suốt đời

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp
chắc là suốt đời P_top110

[Mem AV nè]

gianggiangonline
Thành viên mới toe
gianggiangonline

Status:

Tổng số bài gửi : 1
Thành tích : 4
Được cảm ơn : 2
Nhập môn : 15/01/2011
Xuân xanh : 33
Tớ đang nghĩ... : hiiiii mình cũng ko biết mình đang nghĩ gì nữa,vui là chính mà

chắc là suốt đời P_bott11
Bài gửiTiêu đề: chắc là suốt đời chắc là suốt đời I_icon_minitimeSat Jan 15, 2011 11:36 am


Lặng lẽ và nhanh chóng. Minh rời bỏ anh lặng lẽ và nhanh chóng. Ngay khi cô kéo phéc-mơ- tuya chiếc túi xách du lịch, nắm lấy quai túi và đứng lên không ngần ngừ, mỉm một nụ cười trĩu lòng và ấm áp, thì anh đã biết rằng cô sắp nói gì và anh sắp phải chia tay với điều gì.

- Em đi nhé. Thời tiết dạo này tệ lắm, sắp tới còn tệ hơn, cho đến giữa tháng mười. Anh giữ sức khỏe. Không chỉ cho anh.

- Thế rồi còn những thứ này thì sao, em? Đồ đạc, nhà cửa, mọi thứ...

Không hiểu sao, vào lúc anh hoảng hốt nhất vì sợ mất một con người đã trở nên quá đỗi thân yêu với anh, thì anh lại hỏi một câu chỉ liên quan đến đồ vật, cụ thể là tiền bạc.

Minh nhìn anh, một cái nhìn lạ lùng và một nụ cười lần đầu tiên anh thấy xuất hiện trên gương mặt cô:

- Tùy anh. Nếu anh không thấy dễ chịu khi sống trong không gian này nữa, thì anh kêu người bán đi. Khi ấy, nhớ gửi cho em một nửa tiền. Số tài khoản của em, anh đã biết.

Rồi nàng mở cửa. Nàng và chiếc túi du lịch lớn bước ra. Và cửa đóng lại. Qua lớp kính mờ, anh thấy nàng bước đi dọc hành lang. Đầu hơi ngẩng, mắt nhìn thẳng, hai vai không thấp xuống, nhịp bước chân đều đặn.

Anh ở lại, ngồi dính trên chiếc ghế mây lớn, cùng với câu nói ngắn ngủi "Để anh tiễn em" ở lại mãi mãi với anh, trong cổ họng.

***

Một lúc lâu, rồi anh cũng đứng dậy, đi vào nhà tắm.

Không còn một chai lọ nào là của Minh, một chiếc khăn nào của Minh, trong ấy. Anh ra mở cửa tủ. Cũng thế. Không còn một món đồ nào là của Minh, trong ấy. Nàng sống đơn giản. Và nàng thu dọn gọn ghẽ tất cả đồ dùng của nàng. Cứ như anh đã sống độc thân ở đây từ ngày anh mới dọn đến, chứ không chỉ mới vài tiếng đồng hồ.

Anh vào phòng làm việc chung. Không một đĩa nhạc, một tài liệu nào của cô còn lại. Khởi động máy vi tính, tất cả mọi dữ liệu của Minh đều đã biến mất. Hoàn toàn. Hoàn toàn như anh đã sống độc thân ở đây, làm việc độc thân ở đây, từ ngày anh mới dọn đến, chứ không chỉ mới vài tiếng đồng hồ.

Chứ không phải đã có những lúc, nàng trần truồng ngồi ngang thắt lưng anh (cũng đang trần truồng), đột nhiên nhảy phắt xuống, co người thu chân lại, che kín ngực và báu vật của nàng, lật ngửa anh lên, kéo chăn đắp ngang người anh, say sưa nói về một ý tưởng chợt đến, ngay lúc họ định làm một việc hoàn toàn khác.

Và anh cũng nhập cuộc bàn thảo, hào hứng, có khi vừa ôm chăn vừa chạy lại khởi động máy tính, gõ điên cuồng vào bàn phím những gì vừa nói với nhau. "Kẻo quên. Và mất sạch như nhúm cát khô chuồi qua kẽ tay". Nàng thường nói thế.

Và khi đã xong việc, đôi khi kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ, nàng lao vào anh, nồng thắm, điên rồ hơn trong mọi tình huống khác. Hơn hết thảy.

Nhớ tới điều này khiến anh rời rã đến từng khớp ngón tay, đổ ập xuống giường.

Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa... Bốn tiếng ấy cứ vang lên như một nhịp búa đều đặn gõ lên trán anh, và nhất quyết không buông tha, khi anh dần chìm vào một cơn thiếp ngủ ngắn.

Khi thức dậy, anh vẫn nằm ỳ trên giường, và phân tích cảm giác của mình.

Tự nhiên anh thấy vui. Thấy nhẹ. Thấy hân hoan. Trước mắt anh, qua ô cửa sổ anh thấy bầu trời rộng lớn cuộn đầy những đám mây nhẹ xốp, anh nhìn thấy tự do của mình trong đó. Một tự do biết bay lượn, lật đổ, phá nhào, tạo dựng, vô hạn định, vượt khuôn khổ, đã đời.

Nghĩ thế khiến anh hăng hái, đứng dậy đi tắm, cạo râu, diện đồ hiệu, xịt nước hoa. Khi lại tủ lạnh tu một ngụm nước trước khi huýt sáo đi ra phố, mắt anh chạm phải một mẩu giấy vàng nhỏ dán ở cửa tủ. Hóa ra anh vẫn còn lại một dấu vết của nàng!

"Tủ lạnh đang rã đông, em không chờ kịp. Vệ sinh giúp em nhé. Anh biết làm đấy, hai lần trước đây".

Mẩu giấy nhỏ, nhưng đủ nhấn anh vào một cơn hoảng loạn nhẹ. Như vậy là thế nào. Hành động thu dọn gọn ghẽ tất cả mọi thứ của nàng, kể cả dọn dẹp và delete dữ liệu trong máy tính, với việc không chờ nổi vài tiếng đồng hồ tủ lạnh rã đông? Ý định rời bỏ anh, Minh âm thầm giữ và tiến hành trước đó một tháng, một tuần, một ngày, hay một giờ? Và như thế thì vì lý do gì? Những lý do gì?

Nỗi hối tiếc lướt nhẹ qua anh. Sao lúc ấy anh không hỏi Minh? Nếu hỏi, anh biết Minh sẽ trả lời, rất thật, rất đầy đủ.

Đôi khi Minh cũng dùng tới nghệ thuật nói một phần sự thật, để khỏi phải nói dối và người kia tin đó là toàn bộ sự thật, nhưng đấy là với người khác. Cô chưa bao giờ thế với anh. Chưa bao giờ. Đến mức có lúc anh ước ao, giá như Minh bớt thành thật với anh đi, thì cả anh và cô đều tránh được những tổn thương làm đau đớn cả họ và tình yêu của họ.

Phải chăng lúc ấy, anh sợ nghe thấy những lời này: "Em rời bỏ anh, vì anh...".

Nghĩ thêm, anh biết không cần dùng từ "phải chăng" nữa, mà chắc chắn là như thế. Anh ngồi như bị ai ấn xuống ghế, im lặng như bị ai bơm chất dẻo đầy miệng, suốt trong thời gian Minh sửa soạn rời khỏi anh, là vì anh không dám cất lên câu hỏi "Vì sao". Anh sợ phải nghe, từ Minh, một cách rất thật và đầy đủ: "Em rời bỏ anh, vì anh...".

Nhưng chắc gì là vì anh. Vì chính cô. Vì một thằng cha khốn kiếp nào đó thì sao? Anh nghĩ thế. Nhưng rồi cái mẫu câu "Em rời bỏ anh, vì anh..." vẫn cứ vững chắc hơn tất cả, bám chặt lấy trí óc anh, như đã được đính một trăm cái đinh ghim lên đó.

Thay vì ra phố, anh lại ngồi phịch xuống chiếc ghế mây to lớn ôm choàng lấy thân hình cao lớn của anh, cố sục sạo trong trí nhớ những điều anh đã làm cho Minh phải rời bỏ mình.
Trước đấy, cả hai cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh nào đó, nguyên do anh không còn nhớ nữa (không còn nhớ thì chắc chắn là tủn mủn), nhưng rất gay gắt. Rồi anh giận Minh.

Còn nhớ hôm ấy cô mặc quần jeans xanh và áo ba lỗ. Trời chuyển mưa, Minh run khẽ từng đợt ngắn, hai vai so lại, cánh tay này ôm choàng lấy cánh tay kia, tự sưởi ấm mình. Anh nhận biết, nhưng lờ đi. Rồi Minh kêu lên cầu cứu: "Em lạnh".

Mua ban |
May tinh de ban |
May tinh xach tay |
Dien thoai di dong

Hãy cảm ơn bài viết của gianggiangonline bằng cách bấm vào "" nhé!!!

Về Đầu Trang Go down

Gửi bài mớiTrả lời chủ đề này
Tiêuđề

chắc là suốt đời

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chia sẻ

.::Host up ảnh miễnphí: Clickhere! - Hướng dẫn sử dụng Diễn đàn:Clickhere!::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AV - Best Friends Forever :: -:¦:-.¸¸.·°¨*¤-:¦:- -»°«-( Phòng giao lưu)-»°«- -:¦:-¤*¨°·.¸¸.-:¦:- :: Spam room-